Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 5

2:52 chiều – 30/12/2025

Chúng tôi thay phiên nhau canh gác, đảm bảo mọi người luôn trong tầm mắt.
Mỗi khi gió thổi qua, cửa sổ hay cửa ra vào phát ra tiếng động nhẹ, tất cả lại giật mình, hoảng hốt nhìn quanh.
Ai muốn đi vệ sinh, đều phải có người đi cùng.Cứ như vậy, chúng tôi trải qua một đêm dài như vô tận.
Vừa tờ mờ sáng, cả nhà liền thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đến đồn công an.
Ngay lúc ấy, chuông cửa lại vang lên.Tất cả mọi người lập tức cứng đờ.
Từ bên ngoài truyền vào một giọng nói quen thuộc: “Chào buổi sáng, là tôi – Hạ Lạc đây. Đêm qua ngủ ngon chứ?”
Không ai nhúc nhích.Không ai dám ra mở cửa.
Đúng lúc ấy, bác gái tôi bỗng ôm ngực, sắc mặt tái nhợt, ngã gục xuống ghế sofa.
“Bác gái!” – Tôi hét lên, vội chạy tới đỡ lấy bà.
“Không sao đâu…” – Bác gái yếu ớt nói, “Chắc là do tối qua mất ngủ, tim hơi hồi hộp.”
Bác tôi lập tức gọi cho ông lão Trương – thầy thuốc đông y nổi tiếng trong làng.
Ông Trương đã hành nghề hơn năm mươi năm, được người trong vùng kính trọng gọi là “thần y”.
“Ông Trương sắp đến rồi,” – Bác tôi đặt điện thoại xuống, nhìn vợ đầy lo lắng – “Em cố gắng cầm cự thêm chút nữa.”
Tiếng gõ cửa bên ngoài dừng lại, như thể Hạ Lạc đã biết trước rằng chúng tôi sẽ không mở.
Nửa tiếng sau, ông Trương đeo túi thuốc cũ kỹ của mình, bước vào nhà tổ.
Dù đã hơn tám mươi tuổi, ông vẫn đi đứng vững vàng, ánh mắt tinh anh sáng rực.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” – Vừa bắt mạch cho bác gái tôi, ông vừa hỏi.
Bác tôi kể sơ tình hình sức khỏe bất thường của vợ, nhưng không nhắc gì về chuyện Hạ Lạc.
Ông Trương trầm ngâm bắt mạch, lông mày ngày càng nhíu chặt.
Sau đó ông lấy từ túi thuốc ra một lọ sứ nhỏ, đổ vài viên thuốc màu đen cho bác gái uống.
“Nghỉ ngơi một lát sẽ đỡ hơn.” – Ông Trương nói, rồi đưa mắt nhìn khắp căn phòng – ánh mắt đầy ẩn ý. “Khí trường trong ngôi nhà này… có gì đó không ổn.”
Chúng tôi nhìn nhau, không biết phải phản ứng thế nào.
“Gần đây mọi người có gặp chuyện gì kỳ lạ không?” – Ông đột nhiên hỏi, ánh mắt sắc bén lướt qua từng người.
Không ai lên tiếng, nhưng biểu cảm của chúng tôi đã nói lên tất cả.
Ông Trương thở dài, lấy ra một túi vải nhỏ từ trong hòm thuốc, bên trong là các loại thảo dược và phù chú.
“Trong nhà này có thứ không sạch sẽ.” – Ông hạ giọng – “Tôi cảm nhận được khí tức rất bất thường.”
“Ông Trương…” – Tôi lấy hết can đảm hỏi – “Ông có nhìn thấy… những người không nên tồn tại không?”
Ánh mắt sắc như dao của ông Trương chuyển sang tôi: “Mọi người đã thấy gì?”
Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, ngập ngừng.
Cuối cùng, vẫn là Anh tôi lên tiếng, kể lại toàn bộ Anh chuyện về Hạ Lạc từ đầu đến cuối.
Nghe xong, sắc mặt ông Trương lập tức trở nên nặng nề.
Ông lấy từ túi vải ra một chiếc gương đồng nhỏ, cẩn thận soi khắp căn nhà.
“Thú vị thật…” – Ông lẩm bẩm – “Rất thú vị…”
“Ông thấy gì vậy?” – Bác tôi hồi hộp hỏi.
“Tôi thấy có mười ba cái bóng.” – Ông Trương đáp – “Nhưng tính cả tôi thì ở đây chỉ có mười hai người.”
Một cơn ớn lạnh tràn qua cả căn phòng.
“Cái bóng thừa ra đó…” – Ông Trương tiếp lời – “Nó không đứng trong vòng tròn của mọi người, mà là… đứng sau lưng mỗi người.”
Lời ông vừa dứt, cả phòng người ai nấy đều nổi hết da gà.
“Ý ông là gì?” – Anh tôi run giọng – “Hạ Lạc đứng sau lưng tất cả chúng tôi cùng lúc ư?”
Ông Trương lắc đầu, lấy từ hòm thuốc ra một chiếc la bàn cổ, đặt lên bàn trà.
Kim la bàn quay loạn xạ, sau cùng dừng lại ở một hướng rất lạ – không phải Bắc, cũng chẳng phải Nam.
“Chuyện này không phải hiện tượng bình thường,” – Ông Trương trầm giọng, vuốt chòm râu bạc – “Thứ các Anh gặp phải, trong đạo gia gọi là… ‘ký ức ký sinh’.”
“Ký ức ký sinh?” – Tôi lặp lại, một luồng lạnh chạy dọc sống lưng.
“Đúng vậy,” – Ông Trương gật đầu – “Những thực thể này không có thân thể thật. Chúng ký sinh trong ký ức con người, dùng việc thao túng ký ức để hút năng lượng. Ban đầu, chúng chỉ là một khái niệm mơ hồ, nhưng càng có nhiều người ‘ghi nhớ’, chúng lại càng trở nên chân thực hơn.”
“Vậy tại sao ký ức của chúng tôi về Hạ Lạc lại không giống nhau?” – Chú ba hỏi.
“Bởi vì nó vẫn chưa đủ mạnh.” – Ông Trương giải thích.
“Nó chỉ có thể tạo ra những hình ảnh khác nhau trong ký ức của mỗi người.”
“Nhưng theo thời gian, nếu các cháu tiếp tục tin vào sự tồn tại của nó, những ký ức đó sẽ dần đồng nhất.” “Và lúc đó, nó sẽ trở nên thật sự.”
“Vậy tại sao cháu lại hoàn toàn không có chút ký ức nào về Hạ Lạc?” – Tôi hỏi.
Ông Trương nhìn tôi đầy ẩn ý: “Có thể là do cháu bẩm sinh có ‘âm dương nhãn’, nên có khả năng kháng lại những tồn tại như vậy.”
“Cũng có thể vì cháu từng trải qua chuyện gì đó, khiến ký ức của cháu miễn dịch với sự ký sinh dạng này.”
Tôi chợt nhớ đến trận sốt cao hồi nhỏ. Nghe nói tôi từng sốt đến bốn mươi độ, hôn mê suốt ba ngày ba đêm.
Sau khi tỉnh lại, tôi luôn cảm thấy thế giới có gì đó thay đổi, nhưng lại không thể nói rõ là thay đổi chỗ nào.
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” – Bác tôi sốt ruột hỏi.
Ông Trương lấy ra vài lá bùa màu vàng từ trong túi vải, rồi viết lên đó những ký hiệu phức tạp.
“Trước tiên, các cháu phải ngừng ngay việc thảo luận về ‘Hạ Lạc’.” – Ông nói nghiêm túc.
“Càng nhắc tới nó, nó càng mạnh hơn.”
“Thứ hai, ta sẽ dán bùa trấn tà ở bốn góc ngôi nhà, tạm thời ngăn nó xâm nhập vào không gian này.”
“Còn giải pháp lâu dài thì sao?” – Anh tôi hỏi.
“Phải tìm ra nguồn gốc của nó.” – Ông Trương trả lời. “Loại tồn tại này thường có một điểm khởi đầu — có thể là một vật thể, một địa điểm, hoặc là một người từng tồn tại thật.”
“Tìm được điểm khởi đầu, thì mới có thể giải quyết triệt để.”
Tôi đột nhiên nhớ đến tấm ảnh mà mình tìm được trên gác mái.
“Ông Trương!” – Tôi nói gấp – “Cháu đã tìm thấy một tấm ảnh trên gác, chụp chung với Hạ Lạc. Nhưng trong ảnh, người đó lại có thể biến mất.”
Mắt ông Trương sáng lên: “Dẫn ta lên xem.”
3
Tôi đưa ông Trương lên gác, lấy ra tấm ảnh đó.Trên ảnh, vẫn chỉ có một mình tôi.
Nhưng ông Trương vừa cầm lấy ảnh, liền nhíu chặt mày.
“Thú vị đấy…” – Ông lẩm bẩm. Sau đó lấy ra một lọ chất lỏng nhỏ, nhỏ vài giọt lên tấm ảnh.
Hình ảnh trên ảnh bắt đầu thay đổi. Một bóng người mờ mờ hiện ra bên cạnh tôi.
Nhưng bóng người ấy không hề rõ ràng, như thể là sự chồng ghép của nhiều người khác nhau.
“Đây chính là nguồn gốc.” – Ông Trương nói – “Nhưng tình hình phức tạp hơn ta tưởng.”
“Đây không phải là một ký sinh ký ức đơn thuần, mà là…”
Lời ông còn chưa dứt, một trận gió mạnh bất ngờ thổi qua.
Cửa sổ gác mái bật tung. Tấm ảnh bị gió thổi bay khỏi tay ông Trương, rơi xuống đất.
Khi chúng tôi cúi xuống nhìn, trên ảnh đã có thêm một người rõ nét đứng cạnh tôi — một chàng trai trẻ đeo kính gọng đen, mỉm cười.
“Nó đang phản kháng.” – Giọng ông Trương đầy căng thẳng – “Nó không muốn bị vạch trần sự thật.”
Đúng lúc ấy, bên dưới vang lên một tiếng la thất thanh.
Chúng tôi vội vàng chạy xuống.
Toàn bộ mọi người đều tụ tập giữa phòng khách, hoảng sợ nhìn về phía cửa chính.
Trước cửa, là một người đàn ông trẻ tuổi.Chính là người trong bức ảnh.
“Chào mọi người.” – Anh ta mỉm cười – “Xin lỗi vì em đến muộn.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận