Ông Trương lập tức chắn trước mặt chúng tôi, giơ la bàn về phía người đó.
“Ngươi là ai?” – Ông Trương nghiêm giọng hỏi.
“Cháu là Hạ Lạc mà.” – Người kia nhíu mày, giọng đầy khó hiểu – “Cháu là anh họ của Tình Tình.”
“Không, ngươi không phải.” – Ông Trương cứng rắn nói – “Ngươi chưa từng tồn tại.”
Nụ cười trên mặt người đàn ông cứng lại, rồi dần dần trở nên méo mó.
“Ông sai rồi, lão già…” – Giọng hắn trở nên trầm thấp, lạnh lẽo – “Tôi tồn tại… vì họ nhớ đến tôi.”
“Chỉ cần có người nhớ đến tôi… tôi sẽ mãi mãi tồn tại.”
“Vậy tại sao hình dạng của anh lại thay đổi liên tục?” – Tôi lấy hết can đảm hỏi – “Tại sao không ai biết anh thực sự là người nhà ai?”
Người đàn ông nhìn chằm chằm tôi, trong mắt ánh lên vẻ giận dữ: “Vì tôi có thể là bất kỳ ai.”
“Tôi có thể là bất cứ người thân nào mà các người mong muốn, bất cứ người bạn nào mà các người cần.”
“Tôi có thể lấp đầy khoảng trống trong ký ức các người, trở thành người mà các người thiếu hụt.”
“Rốt cuộc anh muốn gì?” – Ông Trương hỏi.
“Tôi chỉ muốn được nhớ đến.” – Người đàn ông đáp, trong giọng nói mang theo nỗi buồn kỳ lạ –
“Bị lãng quên… là điều đáng sợ nhất.”
Ông Trương lấy ra lá bùa cuối cùng trong túi vải, bắt đầu đọc chú bằng một ngôn ngữ cổ xưa.
Lá bùa bốc cháy lên ngọn lửa màu vàng kim, chiếu sáng rực cả phòng khách.
Bóng dáng của người thanh niên bắt đầu nhòe đi, như thể đang tan biến vào không khí.
“Điều đó vô ích thôi,” – giọng của hắn vang vọng khắp căn nhà, “Chỉ cần còn có người nhớ đến tôi, tôi sẽ quay lại.”
“Và các người… sẽ không bao giờ quên được tôi.”
Khi chữ cuối cùng vừa dứt, bóng dáng chàng trai trẻ hoàn toàn biến mất.
Trong phòng chỉ còn lại sự im lặng, và tiếng tí tách nhỏ dần của lá bùa đang cháy.
“Chúng ta tạm thời đã giải quyết xong,” – ông Trương thở phào – “Nhưng hắn nói đúng. Đây không phải là cách giải quyết vĩnh viễn.”
“Vậy giờ chúng ta phải làm gì?” – Bác tôi hỏi.
“Tìm ra sự thật,” – ông Trương đáp, “Tìm ra nguồn gốc thực sự của ‘Hạ Lạc’. Không thể nào hắn xuất hiện từ hư không. Nhất định đã có một thứ gì đó kích hoạt tất cả chuyện này.”
Tôi nhìn tấm ảnh trong tay, trong lòng dâng lên một suy nghĩ kỳ lạ: “Ông Trương, ông từng nói loại tồn tại này có thể bắt nguồn từ một người từng có thật. Vậy… có khi nào… thật sự từng có một người tên là Hạ Lạc, chỉ là tất cả chúng ta đã quên mất anh ấy?”
Ông Trương trầm ngâm một lúc rồi gật đầu:
“Hoàn toàn có thể. Có những lúc, việc cả tập thể quên đi một người là do ký ức quá đau thương. Nếu thật như vậy, các cháu phải tìm lại đoạn ký ức từng bị cố ý xóa bỏ đó.”
“Vậy ta nên bắt đầu từ đâu?” – Cô tôi hỏi.
Ông Trương chỉ vào tấm ảnh: “Từ đây. Hãy truy ra nguồn gốc bức ảnh này – nó được chụp ở đâu, vào thời điểm nào. Có thể, sự thật đang nằm chính tại đó.”
Tôi nhìn dòng chữ phía sau bức ảnh: “Chụp chung với anh họ Hạ Lạc, Tết năm 2010.”
Năm 2010 – tức là đã mười lăm năm trước.Năm ấy đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao tất cả chúng tôi đều không nhớ?
Mang theo nghi vấn đó, chúng tôi quyết định bắt đầu cuộc tìm kiếm sự thật.
Ông Trương để lại vài lá bùa và một số thảo dược, hứa sẽ tiếp tục nghiên cứu hiện tượng kỳ lạ này.
“Nhớ kỹ,” – trước khi rời đi, ông dặn dò – “Đừng thảo luận thêm về ‘Hạ Lạc’, đừng cố gắng nhớ lại hắn. Ít nhất cho đến khi ta tìm ra cách tốt hơn – hãy giả vờ như hắn chưa từng tồn tại.”
Nhưng tôi biết, điều đó là không thể.
Vì từ giờ phút này trở đi, trong lòng mỗi người chúng tôi đều tồn tại một Anh hỏi ám ảnh không nguôi:
Rốt cuộc Hạ Lạc là ai?
Tại sao anh ta lại xuất hiện trong trí nhớ của chúng tôi?
Và quan trọng nhất – tại sao cả gia đình chúng tôi lại có thể cùng lúc quên đi một người có thể từng tồn tại thật?
Những câu trả lời đó, có lẽ còn đáng sợ hơn những gì chúng tôi từng tưởng tượng.
Sau khi ông Trương rời đi, chúng tôi quyết định làm theo lời ông, bắt đầu tìm kiếm manh mối về Tết năm 2010.
“Tết năm 2010 à…” – bố tôi nhíu mày suy nghĩ – “Năm đó có chuyện gì đặc biệt không nhỉ?”
Mọi người đều rơi vào trầm mặc, cố nhớ lại cái Tết xa xôi đó.
“Tôi nhớ năm đó tuyết rơi dày đặc,” – cô tôi bất chợt nói – “Cả làng gần như bị chôn vùi trong tuyết, trắng xóa hết cả, nhìn không thấy nóc nhà luôn.”
“Phải đấy, đúng là tuyết lớn thật,” – bác tôi gật đầu, dùng tay mô tả – “Tôi còn nhớ chúng ta đã làm một người tuyết khổng lồ trong sân.”
Nhưng những mảnh ký ức vụn vặt đó chẳng giúp được gì nhiều.
Tôi quyết định lục lại các album ảnh cũ, hy vọng có thể tìm thêm thông tin về Tết năm ấy.
Trong phòng chứa đồ của căn nhà tổ, tôi tìm được vài cuốn album phủ đầy bụi thời gian.
Khi mở cuốn ghi năm 2010, quả thật có ảnh chụp Tết — cả nhà quây quần bên mâm cơm, người tuyết trong sân, lũ trẻ chơi pháo.
Nhưng điều lạ là, trong tất cả những bức ảnh đó, không hề có bóng dáng người lạ nào.
Ngay lúc tôi chuẩn bị bỏ cuộc, một tấm ảnh kẹp ở cuối cuốn album thu hút sự chú ý của tôi.
Đó là một bức ảnh chụp cả đại gia đình, nhưng mép phải bức ảnh đã bị cắt xén, để lại một khoảng trống rõ rệt.
Tôi cầm tấm ảnh đó xuống dưới nhà, đưa cho mọi người xem: “Mọi người nhìn xem, bức này đã bị cắt mất một phần.”
Bác tôi đón lấy, săm soi kỹ lưỡng: “Đúng là có người cố tình cắt đi một góc. Nhưng vì sao lại làm vậy?”
“Có lẽ…” – tôi nói khẽ – “Người bị cắt ra chính là… Hạ Lạc?”
Suy đoán ấy khiến cả căn phòng im lặng.
“Tôi nhớ ra rồi…” – cô tôi bỗng thì thầm, giọng run rẩy – “Tết năm 2010, đúng là có một vị khách đến nhà mình.” “Anh ta là… là con trai của bạn đại học bố cháu.”
Bố tôi sững người, Anh mày, như đang cố gắng nhớ lại điều gì đó…
“Chú… chú hình như cũng có chút ấn tượng rồi,” – bố tôi chậm rãi nói.
“Anh ấy đúng là tên Hạ Lạc, đến nhà mình ăn Tết vì năm đó bố mẹ Anh ấy ra nước ngoài.”
Theo lời bố tôi, một đoạn ký ức bị chôn vùi dường như bắt đầu sống lại trong tâm trí của từng người.
“Anh ấy… sau đó đã xảy ra chuyện gì?” – Tôi hỏi, tim đập nhanh.
Bố tôi và cô tôi trao nhau một ánh mắt đầy đau đớn.
“Năm đó, Tết rơi vào một trận tuyết lớn,” – bố tôi khó nhọc mở lời – “Hồ chứa nước bị đóng băng. Hạ Lạc nói Anh ấy chưa bao giờ thấy hồ bị đóng băng, muốn ra xem thử.
Chúng tôi đã bảo Anh ấy rằng mặt băng không vững, rất nguy hiểm, nhưng Anh ấy…”
Giọng bố tôi nghẹn lại.
“Anh ấy không nghe, lén một mình ra hồ,” – cô tôi nói tiếp, nước mắt lưng tròng –
“Khi chúng tôi phát hiện Anh ấy mất tích và chạy đến hồ thì đã… đã không kịp nữa rồi.”
Một luồng khí lạnh lan khắp sống lưng tôi. Tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao tất cả chúng tôi lại “quên” mất Hạ Lạc.
Đó không phải là sự lãng quên bình thường,
Mà là một cơ chế phòng vệ tâm lý tập thể – để tránh né đoạn ký ức đầy đau thương đó.
“Anh ấy rơi xuống hố băng,” – bác tôi nói nhỏ – “Chúng tôi cố gắng cứu, nhưng mặt băng quá trơn, nước thì quá lạnh…”
“Chúng tôi đã báo cảnh sát, đội cứu hộ đến, nhưng phải đến ngày thứ ba mới tìm thấy… thi thể Anh ấy,” – bố tôi nói, giọng gần như không nghe thấy.
Khi đoạn ký ức ấy trỗi dậy, gương mặt của ai cũng hiện lên sự đau xót và day dứt sâu sắc.
“Tất cả chúng ta đều cảm thấy rất tội lỗi,” – cô tôi lau nước mắt – “Anh ấy là khách đến nhà mình, vậy mà chúng ta lại không thể bảo vệ được Anh ấy.
Về sau, có lẽ chúng ta đã vô thức thỏa thuận với nhau, rằng không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.
Cứ như thể nó chưa từng xảy ra.”
“Nhưng trong tiềm thức, chúng ta vẫn nhớ Anh ấy,” – bố tôi nói – “Chỉ là chôn ký ức đó quá sâu mà thôi.”
Tôi chợt nhớ đến lời ông Trương – Ký ức ký sinh thường bắt nguồn từ một người từng tồn tại thật.
Hạ Lạc thực sự đã tồn tại, chỉ là rời khỏi thế giới này theo một cách bi kịch.
Và chính nỗi đau và sự day dứt tập thể của chúng tôi, Đã tạo nên một “Hạ Lạc” luôn còn sống – Một ảo ảnh có thể quay lại dưới muôn vàn hình dạng.
“Vậy tại sao Anh ấy lại trở về vào lúc này?” – chú ba hỏi – “Tại sao là bây giờ?”
“Có lẽ là vì bức ảnh này,” – tôi cầm tấm ảnh tìm thấy trên gác mái – “Nó đã đánh thức ký ức bị đè nén.”
Đúng lúc đó, chuông cửa lại vang lên.Lần này, không ai còn cảm thấy sợ hãi.
Trái lại, tất cả chúng tôi đều biết ngoài cửa là ai… và chúng tôi cần phải làm gì.
Bố tôi bước đến cửa, hít một hơi thật sâu, rồi mở cửa.
Bên ngoài là chàng trai quen thuộc – đeo kính gọng đen, mỉm cười dịu dàng.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.