Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

CHƯƠNG 3

10:33 chiều – 25/12/2025

Tôi lại quỳ lạy van xin Mạnh Kiến Quân đăng báo tìm người, nhưng anh ta từ chối, viện cớ rằng việc đó sẽ làm tổn thương thể diện mẹ con kia.

Giữa mùa đông lạnh giá, tôi nhận ra chính sự ngu ngốc và mù quáng của mình đã khiến con trai phải chịu cảnh như vậy. Quá tuyệt vọng, tôi nhảy sông tự tử.

Từng hồi ức của kiếp trước vẫn rõ mồn một trong tâm trí. Kiếp này, tôi sẽ không bao giờ trông mong gì vào Mạnh Kiến Quân nữa.

Nhưng chưa kịp từ chối đề nghị của anh ta, tiếng mèo kêu gào và tiếng con trai khóc xé lòng vang lên từ trong nhà.

Tôi vội vàng chạy vào, thấy con trai đang ngồi trên giường khóc nức nở.

Mạnh Thụ đứng bên cạnh, tay chống hông đầy đắc ý, dưới chân cậu ta là xác một chú mèo nhỏ.

Con mèo ấy là do tôi nhặt về từ bãi tuyết khi mang thai, nó lớn lên cùng Mạnh Dư, còn thân thiết hơn cả người cha như Mạnh Kiến Quân.

Tôi còn chưa kịp hỏi Mạnh Thụ chuyện gì xảy ra, thì Mạnh Kiến Quân đã mắng tới tấp:

“Tôi thấy cô sống cũng sung sướng đấy chứ, còn nuôi được cả mèo hoang nữa cơ à. Con súc vật đó mà cắn Tiểu Thụ thì sao?”

Phó Thiển cũng hoảng hốt, lật người con trai kiểm tra khắp nơi, thấy không có vết thương mới thở phào nhẹ nhõm.

Tôi nhìn hai người bọn họ diễn trò, lạnh lùng lên tiếng:

“Con mèo chết như thế nào?”

Nghe tôi hỏi, Mạnh Thụ hả hê trả lời:

“Cô giáo bảo mèo có chín mạng, cháu không thử thì sao biết thật hay không?”

Hai người lớn nghe xong không những không trách móc con mình máu lạnh, ngược lại còn khen cậu bé biết khám phá, sau này nhất định sẽ trở thành nhà khoa học.

Con trai tôi nhận ra mèo con đã chết, liêu xiêu bước xuống giường, ôm chặt con mèo vào lòng mà khóc:

“Anh ấy nói con là đứa con hoang đến giành cha với anh ấy… Con không giành đâu, không giành đâu… Con chỉ muốn Miu Miu còn sống thôi…”

Lời an ủi còn chưa kịp nói ra, Mạnh Kiến Quân đã giáng một cái tát lên mặt con trai.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

“Con bị mẹ nó dạy hỏng rồi! Vì một con súc vật mà vu oan cho anh con. Trong quân khu, trẻ con mà dám hỗn láo thế này thì cha mẹ nó đã đánh chết từ lâu rồi!”

Thấy anh ta còn định giơ tay lần nữa, tôi lập tức lao tới chắn trước mặt con. Nhìn thẳng vào mắt anh ta, tôi nói từng chữ một:

“Con không nên thì là lỗi của cha. Anh chưa từng dạy nó dù chỉ một ngày, lấy gì ra tư cách đánh nó? Hơn nữa con tôi có vu oan hay không, anh tự biết rõ!”

Nói xong, tôi không thèm để ý đến sắc mặt tím tái vì bị vạch trần của hai người trong phòng, bế con thẳng tới bệnh viện.

Chương 3

Trời đầy tuyết, trong làng phần lớn người đã nhận quà của Phó Thiển nên không ai chịu đưa chúng tôi đi bệnh viện. Tôi chỉ biết ôm con, từng bước một lội qua tuyết dày, tim lạnh dần theo từng bước chân.

Bác sĩ dùng cồn i-ốt nhẹ nhàng lau vết thương trên mặt Mạnh Dư, rồi bực bội trách móc:

“Dù thằng bé có phạm lỗi gì thì cũng không thể đánh đến mức này! Nặng hơn chút nữa là hủy hoại cả khuôn mặt rồi.”

Tôi vừa khóc vừa liên tục xin lỗi. Mạnh Dư thấy tôi rơi nước mắt, nhẹ nhàng níu lấy vạt áo tôi:

“Mẹ đừng khóc, Tiểu Dư không đau đâu.”

“Là lỗi của con. Con vừa gặp đã làm ba tức giận.”

“Ba có còn rời nhà nữa không ạ? Nếu ba ở nhà thì mẹ sẽ không vất vả như vậy…”

Từ lời nói của con, tôi biết nó đã nhận ra Mạnh Kiến Quân là cha mình. Nó lo lắng sợ vì mình không ngoan nên mới khiến cha giận dữ. Tôi siết chặt con vào lòng:

“Tiểu Dư ngoan, người đánh con không phải là ba. Ba con là một anh hùng bảo vệ đất nước. Mẹ chưa từng nói dối con.”

Sáng hôm sau, khi chúng tôi trở về nhà, ba người họ vẫn còn nằm trên giường.

Thấy tôi về, Mạnh Kiến Quân vẫn vòng tay ôm lấy Phó Thiển, không hề động đậy, hừ lạnh một tiếng:

“Biết đường về rồi đấy à? Thiển Thiển là khách trong nhà, không mau vào bếp nấu cơm?”

Tôi không nói gì, quay người đi thẳng ra sân, bắt con gà mái cuối cùng trong nhà giết làm cơm.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận