Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

CHƯƠNG 4

11:45 chiều – 26/12/2025

Đúng lúc ấy, một lính trẻ, còn ngây ngô, tay ôm món gì đó như báu vật chạy thẳng vào trại, vừa chạy vừa hớn hở gọi:

“Chị dâu ơi, mau nhìn xem! Em tìm được thứ hay lắm đây!”

Cậu ta xông thẳng vào, ánh mắt vui vẻ nhìn về phía Lan Du đang ngồi dưới đất. Nhưng khi nhìn thấy tôi, cậu ta lập tức sững lại:

“Ph… phu nhân, cô cũng… ở đây ạ.”

Tôi chỉ thấy trong lòng lạnh buốt.

Thì ra, toàn bộ doanh trại này đều đã biết đến sự tồn tại của Lan Du—thậm chí còn ngầm mặc định rằng cô ta mới là vợ của Lâm Khải.

Chỉ có tôi, kẻ duy nhất còn ngây thơ sống trong ảo tưởng, vẫn tin rằng mình là người được danh chính ngôn thuận.

Tôi khẽ cười, nụ cười chua xót đến mức tim cũng co lại.

Rồi không nói một lời, không ngoảnh đầu, tôi xoay người rời đi.

Trước khi bước ra khỏi trại, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng anh gọi tôi—vội vàng, có phần gấp gáp.

Nhưng rồi, tất cả cũng chỉ chìm vào im lặng.

Nhưng tất cả đã không còn quan trọng nữa.

Tôi đã quyết tâm cắt đứt mọi ràng buộc với người đàn ông này, càng sớm càng tốt, không thể chậm trễ.

Chương 4

Sau khi rời khỏi doanh trại, bước chân tôi chông chênh như giẫm lên lớp bông mềm, mỗi bước đều nhẹ bẫng, vô định.

Đẩy cánh cổng lớn nhà họ Lâm, sân viện vẫn im lìm như mọi khi, chỉ có tiếng gió lùa qua tán cây xào xạc.

Tôi đứng ngay thềm cửa, lặng lẽ nhìn căn nhà từng chứa đựng biết bao hồi ức đẹp đẽ của đời mình—giờ đây, trong lòng lại chỉ còn lại một khoảng lạnh lẽo.

Bước vào phòng, tôi đưa mắt đảo qua một lượt, cuối cùng dừng lại ở chiếc gương đồng đặt trên bàn trang điểm.

Trong gương phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của tôi, nơi khóe mắt vẫn còn vương lại giọt nước chưa khô.

Tôi giơ tay chạm vào khung gương—món quà sinh nhật tuổi hai mươi anh đã tặng tôi.

Trên đó có khắc bốn chữ: “Kiếp này không phụ”.

“Kiếp này không phụ…”

Tôi bật cười lạnh lẽo, rồi bất ngờ ném mạnh chiếc gương xuống đất.

Gương đồng vỡ nát, từng mảnh vụn bắn tung tóe, rơi lách tách xuống nền đá.

Ngoài chiếc gương đó, tủ áo vẫn còn treo đầy những chiếc sườn xám và trang sức anh đã tặng tôi suốt bao năm qua.

Mỗi món đồ đều gắn liền với một ký ức, từng là bằng chứng cho tình yêu mà tôi đã tin tưởng.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Nhưng giờ đây, những ký ức ấy chẳng khác gì từng nhát dao, lạnh lùng và sắc bén, không ngừng đâm vào lòng tôi.

Tôi cầm lên một chiếc sườn xám thêu mẫu đơn—chính là bộ anh đã đặc biệt đặt thợ thêu giỏi nhất Tô Châu làm cho tôi khi chúng tôi vừa mới thành hôn.

Tôi vẫn còn nhớ như in ánh mắt dịu dàng của anh khi hai tay nâng chiếc sườn xám này lên trao cho tôi. Nhưng giờ đây, nhìn nó, tôi chỉ thấy ghê tởm.

Không chút do dự, tôi ném thẳng nó vào lò than—ngọn lửa lập tức nuốt trọn lớp thêu tỉ mỉ, biến nó thành tro bụi trong chớp mắt.

Tiếp theo là những món trang sức—

Vòng ngọc phỉ thúy, khuyên tai ngọc trai, trâm cài bằng vàng tơ… mỗi một món đều từng là biểu hiện cho sự quan tâm, dịu dàng của anh.

Tôi ném từng thứ một vào ngọn lửa, lửa bùng lên nổ lách tách, khói dày đặc cuộn lấy cả căn phòng.

Tôi đốt hết—tất cả những thứ từng chứng minh tình yêu giữa tôi và anh, nay cũng tan thành tro tàn như chính chúng tôi.

Cuối cùng, tôi bước vào thư phòng.

Trên bức tường đối diện bàn làm việc treo một bức họa—là chính tay Lâm Khải đã vẽ tặng tôi.

Trong tranh, tôi mặc chiếc sườn xám thêu mẫu đơn ấy, nét mặt tươi cười, ánh mắt long lanh—vẫn là dáng vẻ non nớt, hồn nhiên của cô gái năm nào.

Tôi đứng lặng nhìn thật lâu, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt trong tranh. Ký ức từng ngọt ngào như sóng vỗ, bất ngờ ào đến.

Anh từng vẽ tôi dưới gốc hải đường, từng nét vẽ đều chất chứa thâm tình.

Anh từng ngồi bên giường suốt đêm khi tôi bệnh nặng, nắm tay tôi thì thầm: “Đừng sợ, có anh ở đây.”

Anh từng dẫn tôi đi xem pháo hoa vào ngày sinh nhật, khi pháo hoa nở rộ giữa trời đêm, anh cúi đầu hôn tôi và nói: “Thanh Yến, đời này anh chỉ cần một mình em.”

Mà giờ đây—tất cả những hồi ức ấy lại hóa thành từng nhát dao cùn, từng nhịp, từng nhịp chậm rãi cứa nát trái tim tôi.

Tôi nghiến chặt răng, không chần chừ thêm nữa mà ném bức họa vào lò than.

Ngọn lửa bùng lên, trong chớp mắt đã thiêu sạch nụ cười trên gương mặt trong tranh, chỉ còn lại một chậu tro đen lạnh lẽo.

Làm xong mọi thứ, tôi lau khô nước mắt, thu dọn ít ngân phiếu và nữ trang cần thiết, rồi không ngoảnh đầu lại mà rời khỏi nhà họ Lâm.

Con đường đi từ cổng Đông thẳng đến tòa soạn. Tôi đến đó, đưa bản tuyên bố ly hôn đã chuẩn bị sẵn cho người biên tập.

Anh ta nhận lấy tờ giấy, ánh mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc khi nhìn tôi:

“Phu nhân, cô chắc chắn muốn đăng báo ạ? Chuyện này không nhỏ đâu, hay là cô cân nhắc nói chuyện lại với Đại soái một lần nữa?”

“Không cần. Không có gì đáng để thương lượng cả. Anh làm trong tòa soạn, tin tức so với tôi còn nhanh hơn—chắc anh cũng biết anh ta sau lưng tôi đã làm những gì.”

“Đi đến nước này, tôi cũng chỉ còn cách này thôi.”

Người biên tập dường như còn muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ gật đầu rồi cúi xuống bắt đầu sắp chữ.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận