Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

CHƯƠNG 5

8:26 chiều – 28/12/2025

Tôi cầm hai bản thỏa thuận, liếc qua Phó Nguy, chủ tịch Lâm và Lâm phu nhân.

 

Tôi hừ lạnh, hỏi một câu:

 

“Các người tự dưng nhận tôi, cũng chưa từng cho tôi bất kỳ cổ phần nào, vậy cái giấy chuyển nhượng tài sản này… là chuyển cái gì?”

 

Chủ tịch Lâm run rẩy, nhưng vẫn tỏ vẻ khinh miệt:

 

“Nếu không phải lão già chết tiệt kia lúc cô mới sinh đã để lại cho cô hai mươi phần trăm cổ phần, chúng tôi cần gì phải khổ công tìm cô về, còn đưa cô về nhà họ Lâm?”

 

Tôi nhướn mày.

 

Hiểu rồi — hóa ra người nắm cổ phần lớn nhất nhà họ Lâm… lại là tôi.

 

Hay lắm. Ví tiền lại dày thêm.

 

Nhân lúc tôi phân tâm, Phó Nguy run lẩy bẩy lùi về phía sau, lùi đến hết đường.

 

Hắn thò tay định mò khẩu súng trong ngực.

 

“Cạch.”

 

Còn chưa kịp rút ra, tôi đã đạp mạnh xuống cổ tay hắn, nghiền nghiến một cái.

 

“A—!”

 

Phó Nguy hét lên như heo bị chọc tiết.

 

Tôi đá văng khẩu súng của hắn, thuận thế ngồi vào ghế chủ vị của hắn, vắt chân chữ ngũ.

 

Nhìn một đống người trước mặt, tôi giơ ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn.

 

“Bây giờ, luật chơi đổi rồi.”

 

Tôi chỉ ra mặt biển đen ngòm, nở một nụ cười “hiền lành”:

 

“Tôi cho các người một cơ hội. Ở đây có ba người, nhưng chỉ có một phao cứu sinh.”

 

“Ai ném được hai người còn lại xuống biển, tôi sẽ cho người đó sống.”

 

“Dù sao đây là công hải, không phạm pháp mà, đúng không?”

 

Chủ tịch Lâm và Lâm phu nhân đồng loạt ngẩng phắt lên, trong mắt tràn đầy khát vọng sống.

 

Trước cái chết, cái gọi là thể diện hào môn, tình nghĩa vợ chồng, thậm chí chút sĩ diện đáng thương… đều tan thành mây khói.

 

“Tôi là trụ cột nhà họ Lâm, tập đoàn Lâm thị không thể thiếu tôi, tôi không thể chết!”

 

Chủ tịch Lâm gầm lên. Kẻ quen sống sung sướng như ông ta, lúc này lại bộc phát sức lực kinh người, nhào thẳng tới Lâm phu nhân ở gần lan can nhất, hai tay siết chặt cổ bà ta, mặt mũi dữ tợn:

 

“Tú Lan, đừng trách tôi! Tất cả là do con gái tốt của bà hại chúng ta! Bà đi chết đi!”

 

“Bà chết rồi, tôi còn có thể để lại hậu cho nhà họ Lâm.”

 

Lâm phu nhân bị bóp đến trợn trắng mắt, với tay cào cấu mặt chủ tịch Lâm.

 

“Khụ… Lâm Sinh, ông đúng là súc sinh…”

 

Trên mặt chủ tịch Lâm lập tức xuất hiện từng vệt máu do bị cào.

 

Lâm phu nhân vừa hét vừa dùng gót giày cao gót đá thẳng vào hạ bộ ông ta.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

 

“Năm đó chính ông đòi vứt con ranh đó về quê! Chính ông không màng sống chết của nó!”

 

“Giờ muốn tôi gánh tội thay? Tôi liều với ông!”

 

Hai người như chó giành ăn, vừa vật lộn vừa lăn lóc trên boong tàu.

 

Phó Nguy vốn co lại phía sau, lúc này ánh mắt độc địa nhìn chòng chọc hai kẻ đang đánh nhau.

 

Hắn ôm cổ tay bị tôi giẫm gãy, mồ hôi lạnh đầm đìa.

 

Nhìn biểu cảm hắn là biết ác ý nổi lên.

 

Chỉ cần hai lão già kia chết, hắn quỳ liếm tôi thêm chút nữa, biết đâu còn có một đường sống.

 

“Lão già, đừng trách tôi tàn nhẫn. Muốn trách thì trách các người vô dụng.”

 

Phó Nguy nghiến răng, dùng cánh tay còn lành chụp cây gậy sắt dưới đất, lảo đảo lao tới chỗ vợ chồng họ Lâm đang giằng co, nhắm thẳng sau gáy chủ tịch Lâm mà đập xuống.

 

Tôi giơ tay vung chiếc ly cao chân trên bàn, ném chuẩn xác vào đầu gối Phó Nguy.

 

Ly vỡ choang khắp sàn.

 

Phó Nguy lại rú lên một tiếng, quỵ gối xuống.

 

Tôi nhíu mày, đá văng chiếc bàn trà trước mặt. Âm thanh cực lớn khiến ba kẻ giết đỏ mắt lập tức cứng người.

 

“Hay. Thật sự rất hay.”

 

Tôi đứng dậy, vừa vỗ tay vừa nói:

 

“Giết người chưa đạt, dù ở công hải, nhưng nạn nhân và kẻ gây án đều là công dân trong nước. Theo Điều 7 Bộ luật Hình sự về nguyên tắc tài phán theo quốc tịch, những gì các người vừa làm — về nước ít nhất cũng mười năm.”

 

Chủ tịch Lâm và Lâm phu nhân buông nhau ra, ngã bệt xuống đất thở hồng hộc.

 

Họ tuyệt vọng nhìn tôi.

 

“Tri Pháp… con gái…”

 

Lâm phu nhân tóc tai rối bù, khóc lóc bò về phía tôi:

 

“Mẹ sai rồi, mẹ thật sự biết sai rồi, con tha cho mẹ đi. Sau này mẹ nhất định đối xử tốt với con…”

 

Chủ tịch Lâm cũng quỳ xuống dập đầu.

 

“Đúng đúng đúng, cổ phần! Ngoài phần ông nội con để lại cho con, phần của ta ta cũng cho con. Nhà họ Lâm đều là của con!”

 

Tôi nhìn họ, lắc đầu.

 

“Muộn rồi.”

 

“Các người tưởng tôi về nhà họ Lâm thật sự là để nhận thân? Hay chỉ vì chút cổ phần kia?”

 

Với cái công ty rách nát này, còn chẳng đáng một phần nghìn tài sản dưới tên tôi.

 

Tôi bước tới trước mặt Phó Nguy, thò tay vào túi trong áo hắn, rút ra một chiếc USB màu đen.

 

Ngay khoảnh khắc thấy chiếc USB, đồng tử Phó Nguy co rút dữ dội, sắc mặt xám ngoét như đất.

 

“Cô… cô làm sao biết nó ở đây…”

 

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận