“Ở vùng đất ngoài vòng pháp luật này, tôi xem cô còn lấy gì đấu với tôi?”
Tuyệt cảnh.
Đúng nghĩa là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng linh.
Hay. Quả thật quá hay, tôi không nhịn được bật cười.
“Cô cười cái gì? Sợ đến hóa điên rồi à?” Phó Nguy nhíu mày.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu, đáy mắt tràn đầy hưng phấn.
“Phó Nguy, cảm ơn anh.”
Giọng tôi khàn đặc, nhưng lạnh đến tận xương.
“Mấy ngày về nước, vô duyên vô cớ bị các người bắt về đóng vai thiên kim thật, tôi nhịn cũng đủ rồi.”
“Gặp cặn bã thì nói pháp luật, gặp bạo lực thì báo cảnh sát. Để giữ hình tượng ‘công dân tuân thủ pháp luật’, đến cả phòng vệ chính đáng tôi cũng phải tính toán lực tay, sợ lỡ tay đánh các người tàn phế lại phải bồi thường.”
Phó Nguy sững người:
“Cô có ý gì?”
“Anh nói đúng, đây là công hải.”
“Không tín hiệu, không giám sát, không cảnh sát.”
Tôi hít sâu một hơi, như ngửi thấy mùi vị tự do.
“Điều đó có nghĩa là, bất kể tôi làm gì với các người… đều không phạm pháp, đúng không?”
“Đồ điên! Động thủ cho tôi! Đánh chết cô ta!” Phó Nguy hoảng sợ lùi lại một bước, gào lớn.
Hơn hai mươi tên vệ sĩ vung gậy sắt ào ạt xông lên.
“RẮC!”
Tôi giật phăng dây rút nylon.
Sau đó tháo cặp kính đã vỡ ném xuống biển, xoay cổ tay một vòng, phát ra từng tràng tiếng lách cách như bắp rang.
Nhìn tên đánh thuê lao lên đầu tiên, tôi nở một nụ cười tiêu chuẩn:
“Quên tự giới thiệu rồi.”
“Trước khi nghiên cứu Bộ luật Hình sự, nghề chính của tôi là… huấn luyện viên lính đánh thuê chiến trường Bắc Phi.”
“Đã pháp luật không quản được các người…”
Bóng tôi bùng lên như quỷ mị, tung một quyền, trực tiếp đánh bay tên vệ sĩ đứng đầu văng xa ba mét.
“Vậy tối nay, tôi chính là pháp luật!”
“RẦM!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen
Gã tráng hán nặng cả trăm ký bị tôi nện mạnh xuống boong tàu, chỉ nghe “rắc” một tiếng — âm thanh xương sườn gãy vang chát chúa giữa mặt biển.
Không khí trong khoảnh khắc ấy lặng ngắt như tờ.
Phó Nguy nhìn tôi không thể tin nổi:
“Cô… cô làm sao có thể…”
Hắn vung tay về phía đám đàn em phía sau.
“Còn đứng ngây ra làm gì, lên hết! Tất cả cùng lên! Giết cô ta cho tôi, tiền thưởng một ngàn vạn!”
Tiếng gào của Phó Nguy gần như phát điên, run rẩy không kìm được.
Thưởng lớn ắt có kẻ liều mạng.
Tôi liếc vòng quanh, mười chín tên lính đánh thuê còn lại nhìn nhau một cái, rồi rút dao găm và dùi cui khỏi thắt lưng, gào rú lao về phía tôi.
Tôi xoay cổ một cái, cong môi cười.
“Ở Bắc Phi, học viên của tôi muốn tốt nghiệp thì phải trụ được ba phút trong trận tay không với tôi.”
Tôi nghiêng người tránh một cây gậy sắt, thuận tay chụp cổ tay kẻ kia, bẻ mạnh.
“Rắc.” Tiếng kêu thảm vừa bật ra khỏi miệng hắn đã bị tôi đạp một cú, nuốt thẳng trở lại cổ họng.
“Rõ ràng các anh… còn chưa đủ tư cách nhập học.”
“Năm phút tiếp theo là một cuộc tàn sát một chiều… à không, là một buổi dạy học.”
Tôi lướt vụt trong đám người.
Đánh vào cổ họng, đập gãy đầu gối, bẻ trật cổ tay.
Mỗi động tác đều chuẩn xác, hiệu quả và tàn nhẫn.
Chủ tịch Lâm và Lâm phu nhân co rúm trong góc sofa, run như cầy sấy.
Năm phút sau, boong tàu đã nằm la liệt những kẻ rên rỉ.
Tất cả đám đánh thuê đều ôm bụng lăn lộn, không một ai còn đứng nổi.
Gió biển thổi qua, mùi máu tanh át luôn cả mùi biển.
Tôi giật chiếc khăn tay sạch sẽ trong túi áo Phó Nguy, lau giọt máu trên mu bàn tay.
Tôi từ trên cao nhìn xuống hắn:
“Chủ tịch Phó.”
Tôi cúi xuống nhặt hai tờ giấy bên cạnh — Thỏa thuận giám hộ tâm thần và Giấy chuyển nhượng tài sản.
“Vừa rồi các người nói… muốn tôi ký cái này?”
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.