Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

CHƯƠNG 7

9:18 sáng – 29/12/2025

Tôi nghe thấy tiếng quần áo sột soạt, giống như có người đang lục tìm trong túi áo.

Bất thình lình — một tràng cười rợn tóc gáy vang lên ngay sát tai tôi.

“Hehe… tìm thấy rồi nhé~”

13

Tôi hoảng loạn ngay lập tức.

Tôi biết mình sắp chết rồi.

Tôi không kìm nổi, bật lên tiếng khóc thảm thiết, thê lương đến xé lòng.

Hắn túm tóc tôi, kéo tôi lôi ra khỏi gầm ghế sofa.

Tôi giãy giụa, cảm thấy máu tanh trào lên cuống họng, vẫn cố sống cố chết phản kháng.

Không thể ra ngoài! Tuyệt đối không thể để bị kéo ra!

Aaaaaaa!!

Tôi hét lên, vung loạn cây dao bếp giấu trong tay về phía trên đầu, vừa quờ quạng đâm vừa cố rúc sâu hơn vào trong.

Có những giọt nước gì đó bắn lên mặt tôi.

Bên tai tôi vang lên tiếng gào rống thê thảm như heo bị chọc tiết.

Hắn phát điên hoàn toàn.

Tôi cảm nhận được phía sau lưng mình liên tục bị dộng mạnh bịch bịch.

Cho đến khi tôi cảm nhận được một nhát dao lạnh buốt rạch vào lưng, tôi mới nhận ra — hắn đang liên tục đâm vào phần dưới của sofa.

Lưỡi dao cắt ngang tấm gỗ bên dưới, đâm xuyên lưng tôi.

Tôi siết chặt cây dao trong tay, và trong tiếng gào thét điên dại cùng tiếng lưỡi dao rạch xé, tôi… buông tay.

Đúng lúc đó — một tiếng còi cảnh sát vang lên như sấm rền ngoài cửa sổ!

Tiếng đâm chém dừng lại.

Tôi nghe thấy tiếng cửa chính bị đạp tung.

Tiếp đó là một loạt âm thanh hỗn loạn: “Bùm! Bùm! Bùm!”

Không phân biệt nổi là tiếng bước chân hay tiếng súng nổ.

Tôi rơi vào một vũng lầy đen đặc, đặc quánh như nhựa đường, không ngừng vùng vẫy rồi lại chìm xuống.

Nghẹt thở. Tuyệt vọng. Đau đớn.

Trong bóng tối vô tận đó, tôi lại nhìn thấy bóng người ấy.

Mái tóc dài đến thắt lưng, vóc dáng cao lớn, vô cùng quen thuộc.

Nhưng tôi chắc chắn… người đó không phải mẹ tôi.

Trong ký ức của tôi, tóc mẹ luôn là mái tóc ngắn ngang tai, gọn gàng và dịu dàng.

Vậy người đó… là ai?

14

Khi tôi tỉnh lại lần nữa, thứ đầu tiên tôi nghe thấy là giọng nói run rẩy của bố.

Tóc mái trên trán ông chạm vào trán tôi, nhột nhột.

“Đừng sợ con yêu, bố ở đây rồi.”

“Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Nước mắt ông rơi lã chã lên mặt tôi.

Mẹ cũng từng nói “mọi chuyện sẽ ổn thôi”, nhưng mẹ đã chết.

Mẹ lừa tôi.

Bây giờ bố cũng nói câu đó, chắc cũng đang lừa tôi.

Chẳng có gì là sẽ ổn cả.

Tôi sống sót sau vụ án giết người hàng loạt khét tiếng – tên Đồ Tể Lúc Nửa Đêm, trở thành người sống sót duy nhất.

Đổi lại là sự tàn phế từ cổ trở xuống, suốt đời.

Cột sống tôi tổn thương nghiêm trọng, hệ thần kinh hoại tử.

Tôi không nhìn thấy gì. Cơ thể cũng không thể nhúc nhích.

Tựa như linh hồn tự do bị nhốt vĩnh viễn trong một cây cột bê tông – giãy giụa, vùng vẫy, nhưng mãi không thể thoát ra.

Bố tôi đã từ bỏ công việc.

Ngày ngày chăm sóc tôi: rửa mặt, đánh răng, đút ăn, thay tã, xoa bóp toàn thân.

Suốt một năm, ông cõng tôi đi quanh công viên mỗi ngày, thật chậm rãi, để tôi cảm nhận ánh nắng, cảm nhận gió, cảm nhận nhiệt độ.

Tôi biết ông rất cố gắng.

Nhưng… ý chí sống của tôi ngày càng yếu đi.

Tôi từ chối phẫu thuật ghép giác mạc.

Tôi thà sống trong bóng tối còn hơn.

Bởi tôi nghĩ, nếu không nhìn thấy ánh sáng, có lẽ tôi sẽ không cảm thấy màn đêm dài dằng dặc này khủng khiếp đến thế.

Mỗi ngày, ngoài việc chăm sóc tôi, bố đều vùi đầu vào phòng thí nghiệm.

Tôi cảm nhận được đôi tay vuốt tóc tôi của bố ngày một khô ráp, chai sạn hơn.

Hôm ấy, bố nói đã đến sinh nhật 11 tuổi của tôi rồi.

Hỏi tôi có điều ước gì không.

Tôi mỉm cười:

“Bố à, con muốn gặp mẹ. Con đau lắm…”

Bố ôm chặt tôi, cả người run rẩy như sắp sụp đổ.

Người bố luôn ngẩng cao đầu, từng là nhà nghiên cứu được kính nể, giờ đây lại ôm tôi khóc đến đứt ruột gan.

“Con yêu… con muốn bố tự tay tiễn con đi sao? Con muốn bố sống thế nào đây…”

Tối hôm ấy, tôi ngủ trong vòng tay bố — một giấc ngủ thật sâu, sâu chưa từng có.

Trong mơ, tôi lại thấy cơ thể tan nát của mình phát sáng rồi dần được ghép lại.

Bóng người tóc dài đó thoáng lướt qua trước mắt tôi.

Tôi gần như vô thức gọi lớn:

“Bố ơi… sao bố…”

Ngay sau đó, trước mắt tôi lại chìm vào bóng tối, nhưng ý thức thì hoàn toàn tỉnh táo.

Và tôi lại nghe thấy giọng nói quen thuộc của con quỷ kia:

“Cô bé, hàng xóm tầng trên đêm qua bị giết rồi. Cháu có nhìn thấy mặt hung thủ không?”

Tôi biết — tôi đã sống lại lần nữa.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận