“Em vẫn không biết hối cải, xem ra bài học nhận được còn chưa đủ!”
Từ ngày đó, cuộc sống của tôi càng thêm khốn khổ.
Ngay cả lúc nhặt chai lọ, cũng có người cố tình giật túi của tôi rồi ném tứ tung.
Sau đó còn quay lại cảnh tôi chật vật.
“Ối chà, đây chẳng phải Châu đại tiểu thư sao? Giờ lại đi giành việc của ăn mày à!”
“Cho chừa cái tội bắt nạt Dao Dao!”
Tiếp theo là một trận đòn.
Có người qua đường tốt bụng đuổi bọn họ đi, muốn đưa tôi đến bệnh viện.
Tôi từ chối lòng tốt ấy, anh ta đưa tôi một trăm tệ.
Bảo tôi cầm lấy, khuyên rằng đời ai cũng có lúc sa cơ, đừng tuyệt vọng.
Toàn thân bê bết máu, quần áo rách rưới, không ai dám lại gần tôi.
Tôi chỉ có thể ôm chặt miếng ngọc mẹ tặng, khóc không thành tiếng.
“Mẹ ơi, con cũng không biết việc mỗi ngày con đeo camera, ghi lại quá trình bị hãm hại và sỉ nhục có ý nghĩa gì không. Có lẽ dù may mắn bị người khác nhìn thấy, họ cũng sẽ cho rằng đó là giả thôi.”
“Con đã không còn trông mong bất kỳ ai tin con nữa rồi.”
Dương ca hít sâu một hơi, bàn tay cầm điện thoại run lên rõ rệt.
“Tôi tin.”
Mấy người bên cạnh cũng đỏ hoe mắt.
“Cô ấy thảm quá rồi…”
Bình luận trong livestream lại một lần nữa cuộn lên điên cuồng.
“Tôi đã thấy kỳ lạ từ lâu rồi, Bạch Dao Dao vừa đóng phim vừa làm nhà thiết kế, còn suốt ngày nói chuyện lý tưởng sống với fan, vơ vét được không ít tiền. Hóa ra tất cả đều là cướp tài năng của thiên kim thật!”
“Làm người đừng sống kiểu Bạch Dao Dao!”
“Không thể nào! Chị nhà tôi không thể xấu xa như vậy được, tất cả đều là Châu Tư Tư ngụy tạo!”
“Đúng thế! Châu Tư Tư ghen tị với Dao Dao của chúng tôi, nếu không sao ba và anh ruột lại không cần đến cô con gái ruột này. Cô ta chắc chắn có vấn đề!”
Châu Khải Thần chìm vào hồi ức.
Anh ta gọi điện cho thư ký, đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở gấp.
“Chủ tịch Châu, tôi đã đến hiện trường livestream rồi. Chỗ này quá hẻo lánh, tôi tìm rất lâu mới tới được.”
“Nhưng hiện trường đã có khá nhiều người vây quanh.”
“Chỉ là… hình như tôi thấy anh họ của cô Dao Dao cũng ở đây.”
Châu Khải Thần không để tâm, chỉ dặn dò:
“Đi lấy điện thoại về, giám định tính chân thật của nội dung.”
“E là không được, cư dân mạng yêu cầu phải giám định trực tiếp tại hiện trường.”
“Vậy thì sắp xếp người của chúng ta cùng tham gia.”
Ánh mắt Châu Khải Thần rơi lên người Bạch Dao Dao.
“Em hoảng cái gì?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen“Em đâu có.”
Bạch Dao Dao nở nụ cười lấy lòng, mỗi khi làm sai cô ta đều dùng chiêu này để làm nũng.
“Khải Thần, cho dù Dao Dao có sai, nhưng việc Châu Tư Tư bán ngọc bội của dì cũng là sự thật.”
Sự nghi ngờ vừa mới nhen nhóm trong lòng Châu Khải Thần lập tức bị cơn giận thiêu đốt.
Ngay cả khi biết Bạch Dao Dao là hung thủ khiến mẹ anh ta chết, anh ta còn có thể dễ dàng bỏ qua.
Nhưng riêng chuyện di vật của mẹ, anh ta không cách nào buông xuống.
“Tôi có nói là sẽ tha thứ cho cô ta sao?”
Video trong điện thoại đã phát gần hết.
Phần lớn đều là những chuyện vụn vặt.
Cho đến ngày đó, tôi bị người ta đánh thuốc mê rồi ném vào một phòng bao.
Đây là cảnh tượng tôi vẫn luôn không dám xem lại.
Sau khi tôi mất ý thức, thì ra Bạch Dao Dao đã tới.
Cô ta dẫn theo một đám đàn ông bước vào.
“Cứ chơi thoải mái, rồi nói ra ngoài rằng tiền cô ta trả cho các người là bán một miếng ngọc bội mà có.”
“Rõ, đại tiểu thư!”
Đám đàn ông đó cười dâm đãng, tiến về phía tôi.
Còn Bạch Dao Dao thì đóng sầm cửa, khóa chặt lại.
Bạch Dao Dao nghe thấy thì vô cùng hả hê.
Đến khi cánh cửa lại mở ra, Châu Khải Thần gào thét xông vào.
Anh ta mở chai nước khoáng, hất thẳng lên người tôi.
“Châu Tư Tư, cô hèn mạt đến mức đó sao? Tần Châu hủy hôn với cô, cô liền chạy ra ngoài chơi với đàn ông à?”
“Cô có biết tin tức Châu gia đại tiểu thư ở hộp đêm chơi với nhiều đàn ông đã khiến cả tập đoàn chúng tôi tổn thất bao nhiêu tiền không!”
“Giờ tôi cũng không cầu cô hiểu chuyện như Dao Dao nữa, cô bớt gây họa một chút có chết không hả?!”
Đúng lúc này, Bạch Dao Dao cũng bước vào.
Cô ta ôm lấy cánh tay Châu Khải Thần, giọng đầy áy náy:
“Anh ơi, đều tại em không tốt, anh cũng đừng trách chị nữa.”
“Nếu mấy người đàn ông kia thật sự khiến chị vui, vậy thì cũng tốt thôi.”
“Chỉ là lạ thật đấy, trước kia chị còn phải nhặt rác ngoài đường để sống, sao tự nhiên lại có tiền đến đây tiêu xài vậy?”
Bạch Dao Dao làm bộ che miệng cười ngượng.
“Chị à, em không có ý nói tiền của chị không minh bạch đâu, chị đừng hiểu lầm nha.”
Tôi mơ màng, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ nghe thấy một trận mắng chửi xối xả đổ lên đầu.
Thấy vẻ đắc ý trên mặt Bạch Dao Dao, tôi liền hiểu ra — cô ta lại giở trò hãm hại tôi.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.