Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 7

2:57 chiều – 30/12/2025

“Vài ngày trước bà nội ăn một bát mì do bà ta nấu, kết quả nửa đêm bị nghẹn chết.”

“Bác sĩ nói là nước mì quá nóng, mì lại chưa chín, còn cứng.”

Lưu Trấn Phong mặt đầy bi phẫn,

“Nhưng ba con không tin, cứ khăng khăng nói cái chết của bà nội là ngoài ý muốn, nói chuyện để bà đói bụng hay bị loét da không liên quan đến Trương Quế Lan, đều là do bọn con làm hậu bối sơ suất, bà ta chỉ là chưa quen làm những việc này, không thể trách bà ta được.

Nếu không phải bọn con không có chứng cứ…”

Càng nói nó càng tức, một quyền đập mạnh xuống mặt bàn.

Tôi hỏi:

“Thế còn cô con đâu?”

Hàm dưới của Lưu Trấn Phong giật giật,

“Đừng nhắc nữa.

Cô chẳng hỏi han gì, cầm tiền thừa kế của bà nội chạy nhanh như thỏ, con hoàn toàn không liên lạc được!”

Con dâu mặt mày đưa đám,

“Mẹ ơi, mẹ mau theo bọn con về đi, mẹ không về nữa là ba sắp sang tên căn nhà cho con hồ ly tinh đó rồi.

Nhưng mẹ mới là vợ hợp pháp của ba, hai người có giấy đăng ký kết hôn đàng hoàng mà!”

“Con hồ ly tinh già đó ngày nào cũng thổi gió bên tai ba, nói gì mà bọn con lớn rồi phải tự lập, rõ ràng là muốn đuổi cả nhà con ra ngoài.”

Thấy tôi không động đậy, con dâu nghiến răng tự tát cho mình một cái.

“Mẹ, con sai rồi.

Con thật sự không nên nói chuyện với mẹ như vậy.

Mẹ theo bọn con về đi.”

Bên tai vang lên một tiếng bịch.

Là âm thanh xương đầu gối nện mạnh xuống đất.

Lưu Trấn Phong vậy mà quỳ thẳng xuống trước mặt tôi.

Môi dưới nó run rẩy,

“Mẹ, mẹ nể mặt cháu nội của mẹ, con trai của con mà về đi.

Con biết bọn con đã làm rất nhiều chuyện khốn nạn, nhưng mẹ không thể nhẫn tâm nhìn cháu của mình theo bọn con ngủ ngoài đường được!”

Tôi “ừ” một tiếng,

“Vậy là các người muốn tôi quay về, giúp các người tranh nhà?”

“Sao lại gọi là tranh?” Lưu Trấn Phong kích động đến mức nước bọt bay tung tóe.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

“Vốn dĩ là của chúng ta mà.

Mẹ với ba còn chưa ly hôn!”

Căn nhà đó là nhà cũ tổ tiên nhà họ Lưu, sau khi giải tỏa thì xây lại.

Giá trị khoảng ba triệu.

Theo cách nói bây giờ, đó là tài sản trước hôn nhân của Lưu Quốc Đống.

Tôi bình thản,

“Căn nhà đó, ba con muốn cho ai thì cho.

Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi đây.”

“Thế là mẹ định mặc kệ thật à?!”

Lưu Trấn Phong đột ngột đứng bật dậy, gào lên gần như vỡ giọng.

“Không có nhà thì cả nhà con sống thế nào?!”

“Sống thế nào?” Tôi lười đôi co.

“Tôi đã không còn là người nhà họ Lưu.

Toàn bộ đồ đạc của tôi đều bị các người vứt đi.

Nhà họ Lưu tranh nhà hay ba con tìm đàn bà, chẳng liên quan gì đến tôi.”

“Hơn nữa trước đây các người đều nói trong nhóm rằng tôi vô trách nhiệm, không xứng làm mẹ làm bà.

Giờ là thấy tình hình không ổn, tự mình sống khổ, còn tôi thì sống tốt, nên lại quay về liếm mặt muốn hút máu tôi đúng không?”

Bị tôi vạch trần, Lưu Trấn Phong cũng chẳng thèm giả vờ nữa.

“Thì sao?

Mẹ sinh con ra thì phải nuôi con cả đời, có gì sai?”

“Tôi thấy hết rồi!” Con dâu chỉ thẳng vào tôi, chửi om sòm.

“Bà già chết tiệt, trong xe nuôi cả đám súc sinh mà không nuôi con ruột cháu ruột của mình, bà còn biết xấu hổ không?!”

Cô ta đảo mắt, tiện tay véo mạnh con trai mình một cái.

Tiếng trẻ con khóc thét chói tai vang khắp đại sảnh.

Ánh mắt mọi người đều bị thu hút.

Cô ta nhân cơ hội vừa khóc vừa gào,

“Mọi người mau xem đi, có nhà nào người lớn không nuôi cháu ruột, lại chạy đi du lịch nuôi cả đám mèo chó súc sinh không!”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận