Chủ tịch Lâm đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống tôi:
“Trong cái nhà này, tao là cha mày, tao chính là trời.
Đã thích báo cảnh sát như vậy, thì từ hôm nay, mày cứ chết trong tầng hầm cho tao.
Người đâu, lục soát toàn bộ điện thoại, bút ghi âm, tất cả thiết bị điện tử trên người nó.
Đánh cho tao thật nặng, để nó nhớ đời!”
Hai tên vệ sĩ lập tức tiến lên, giữ chặt vai tôi, cưỡng ép móc điện thoại và cây bút ghi âm ra khỏi túi.
Mẹ ruột tôi còn giật lấy điện thoại, ném mạnh xuống đất, rồi dùng gót giày cao gót nghiền nát:
“Cho mày ghi âm! Cho mày báo cảnh sát! Tao xem bây giờ mày còn báo kiểu gì!”
Đối mặt với bạo lực ngột ngạt này, tôi không khóc không gào, ngược lại còn bình tĩnh lạ thường, thậm chí còn rảnh rỗi định giá cho chiếc điện thoại đã tan xác.
“Chiếc đó là bản đặt làm riêng, một vạn tám. Bút ghi âm ba nghìn.”
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt bình thản lướt qua cha mẹ và đám vệ sĩ trước mặt:
“Ngay lúc này, các người ở trong không gian khép kín, dùng bạo lực cưỡng đoạt tài sản của người khác.
Theo Điều 263 Bộ luật Hình sự, đây gọi là cướp tài sản tại nhà. Mức án khởi điểm: mười năm.”
“Hả? Cướp?”
Lâm phu nhân nghe xong liền chỉ thẳng vào mũi tôi mắng:
“Tao là mẹ mày! Lấy chút đồ của mày thì sao? Đánh mày cũng là lẽ đương nhiên! Trong cái nhà này, gia pháp mới là pháp luật! Đánh đi!”
Tên vệ sĩ giơ tay lên, chuẩn bị tát xuống.
Tôi đột ngột cúi đầu, dùng răng cắn lấy một chiếc cúc áo đen trông như đồ trang trí trên cổ áo, giật mạnh.
“RÈ——!!!”
Tiếng báo động cao tần chói tai lập tức nổ tung, vang khắp toàn bộ khu biệt thự.
Đây là còi báo động chống xâm hại cấp quân dụng, một khi kéo lên, trong phạm vi năm trăm mét đều nghe rõ mồn một.
Vệ sĩ bị chấn đến đau tai, theo phản xạ buông tay ra.
Tôi nhân cơ hội lao về phía cửa kính sát đất, vớ lấy chiếc ghế, đập mạnh vào kính.
“RÀO!”
Đứng giữa khung cửa sổ vỡ vụn, tôi hướng về phía những hàng xóm phú hào bên ngoài, dồn hơi vào bụng, gào lên một tiếng:
“Cứu mạng! Cướp nhà giết người rồi——!!”
Tiếng hét này thảm thiết đến cực điểm.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen
Nhà bên cạnh lại là viện trưởng Trương của Tòa án Tối cao tỉnh đã nghỉ hưu, nổi tiếng căm ghét cái ác.
Ngay khoảnh khắc đó, mặt mày chủ tịch Lâm và Lâm phu nhân tái mét.
Năm phút sau.
Vẫn là chiếc xe cảnh sát quen thuộc ấy, vẫn là viên cảnh sát họ Lý quen thuộc kia.
Ông nhìn tôi, khóe miệng không nhịn được giật giật.
“Cô Lâm… tối nay… chúng ta… hình như đã gặp rồi thì phải?”
Tôi bình tĩnh chỉ vào đống xác điện thoại dưới đất, rồi chỉ sang mấy tên vệ sĩ:
“Cảnh sát Lý, ngài tới đúng lúc lắm. Mấy người này vừa rồi hạn chế tự do thân thể của tôi, còn dùng bạo lực cướp đoạt tài sản có giá trị lớn của tôi, số tiền liên quan vượt quá hai vạn.
Tôi có lý do nghi ngờ họ là một băng nhóm xã hội đen.
À đúng rồi, toàn bộ quá trình vừa nãy đã được camera kim siêu nhỏ trong tay áo tôi quay lại, tự động sao lưu lên đám mây.”
Nói xong, tôi xắn tay áo lên, để lộ chiếc camera siêu nhỏ đang phát ra ánh sáng xanh lờ mờ.
Chủ tịch Lâm trợn trắng mắt, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Sau một đêm tôi quậy long trời lở đất, chủ tịch Lâm và Lâm phu nhân không bị tạm giam, nhưng sau khi bị cảnh sát Lý răn đe và ký vào giấy cảnh cáo bạo lực gia đình, cả hai tức đến phát bệnh tim, phải nhập viện.
Tôi tưởng ít nhất họ cũng sẽ yên phận một thời gian, ai ngờ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Sáng hôm sau, anh trai tôi — Lâm Tử Hiên — liền một cước đá văng vali của tôi, giơ chiếc laptop màu đen của tôi ném mạnh xuống đất rồi còn đá thêm mấy cái.
Lâm Trà Trà — người vốn đang chờ ghép giác mạc — vội vàng kéo anh ta lại, giọng đầy lo lắng:
“Anh ơi, đừng làm vậy… chị ấy từ quê lên, cái máy này tuy cũ một chút nhưng cũng là chị ấy nhặt phế liệu rất lâu mới mua được…”
“Tôi bảo sao có mùi quái thế, rác nhặt phế liệu mà cũng xứng đặt trong nhà họ Lâm à?”
Nhìn màn hình vỡ nát, Lâm Tử Hiên đắc ý móc ra một xấp tiền, ném thẳng vào mặt tôi.
“Mười nghìn. Đủ cho cô mua mười cái máy rách như thế. Cầm tiền rồi mau cút đi quỳ xuống xin lỗi ba mẹ và Trà Trà!”
Lâm Trà Trà đứng bên che miệng cười khẽ:
“Chị à, anh cũng là vì tốt cho chị thôi. Cũ không đi thì mới không đến mà.”
Tôi giật giật khóe miệng, vỗ tay.
“Lâm Tử Hiên, ngầu đấy. Động tác đập máy đúng là đỉnh cao.”
Tôi nhặt đống xác máy tính lên, thở dài một tiếng.
Lâm Tử Hiên cau mày: “Ít nói nhảm thôi, chê tiền ít à?”
Tôi giơ một ngón tay lên.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.