Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

CHƯƠNG 2

7:47 sáng – 30/12/2025

Anh ta nhìn tôi một lúc, ánh mắt dần dịu đi, thay bằng một cái nhìn dò xét đầy phức tạp.

“Cháu tên gì?”

“Chiêu Đệ.”

“Tên thật cơ.”

“Đó là tên thật.”

Anh ta im lặng.

Một lát sau, anh bật cười khẽ, khiến vết thương đau nhói, phải hít một hơi thật sâu.

“Từ giờ đừng dùng cái tên đó nữa.”

“Vậy gọi là gì?”

“Chưa nghĩ ra… đợi tôi sống đã rồi nói.”

Anh ta trốn trong góc chứa đồ suốt ba ngày.

Ba ngày đó, tôi sống như ăn trộm.

Mỗi sáng, tôi giấu một nửa chiếc bánh bao cứng ngắc trong phần ăn sáng của mình.

Buổi trưa, nửa hộp cơm còn thừa ở trường tôi cũng mang về.

Tối đến, đợi cả nhà ngủ say, tôi mới lén lút trốn ra ngoài mang đồ ăn cho anh.

Anh bị thương rất nặng, sốt li bì suốt hai ngày.

Tôi không có tiền mua thuốc hạ sốt, chỉ biết dùng túi nilon đựng tuyết, bọc trong vải, đắp lên trán anh.

Tôi cũng không đủ sức lật người anh lại, chỉ có thể liên tục đút nước cho anh uống.

May mà mạng anh lớn, đến tối ngày thứ ba thì cơn sốt mới hạ.

Anh tựa vào mấy tấm ván mục, gặm nửa cái bánh bao khô queo tôi mang đến, ăn như thể đang thưởng thức sơn hào hải vị.

“cháu cho tôi ăn thứ này đấy hả?”

Anh nhướng mày, nhìn cục bột đen thui trong tay.

“Không muốn ăn thì trả lại đây.”

Tôi giơ tay định giật lại.

Anh vội rụt tay, tránh đi.

“Có cái để ăn là may lắm rồi.”

Anh nuốt vội mấy miếng, nghẹn đến trợn trắng mắt.

Tôi đưa cho anh nửa chai nước suối.

Đó là cái vỏ chai tôi nhặt bên vệ đường, nước bên trong là tôi đi hứng ở nhà vệ sinh công cộng.

Anh cũng chẳng chê, ngửa đầu tu hết hơn nửa chai.

“Cái đồng hồ đâu?”

Anh đột ngột hỏi.

Tôi lấy trong túi ra, đưa cho anh.

Vết máu trên dây đeo đã khô đen lại, mặt kính có một đường nứt, nhưng kim vẫn chạy.

“Cháu không bán à?”

“Không dám bán.”

Tôi nói thật.

“Nếu cháu đem đến tiệm cầm đồ, người ta chắc chắn nghĩ là đồ ăn trộm, rồi báo công an bắt cháu.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Anh bật cười, đưa tay xoa đầu tôi.

Bàn tay anh rất to, thô ráp, mang theo chút hơi ấm.

Tôi không quen bị người khác chạm vào, người khẽ cứng lại, nhưng lần này tôi không né.

“Thông minh.”

Anh khẽ khen.

“Nhóc con, thu dọn đồ đi, mai rời khỏi đây.”

Tôi ngẩng phắt đầu lên nhìn anh.

“Thật sao?”

“Tôi là kẻ thất hứa à?”

Anh vịn vào mấy tấm ván, cố đứng dậy, thử mấy lần mới miễn cưỡng đứng vững.

Tôi nhìn dáng vẻ lảo đảo của anh, định đưa tay đỡ, nhưng lại nghĩ mình lùn quá, giúp cũng chẳng được gì.

“Cháu chẳng có gì để thu dọn cả.”

Tôi nói.

Toàn bộ tài sản của tôi, ngoài bộ đồng phục trên người, chỉ là một cái ba lô rách, bên trong có vài quyển sách giáo khoa và nửa cây bút chì.

Mấy bộ quần áo kia toàn là đồ con nhà người quen mặc thừa, tôi chẳng thiết tha.

“Thế thì tốt, nhẹ người.”

Anh tựa vào tường, ánh mắt dần trở nên sâu xa.

“Nhớ kỹ, ra khỏi cánh cửa này, cháu không còn là Chiêu Đệ nữa.”

“Vậy cháu tên gì?”

Anh cúi đầu nhìn tôi, ánh đèn lờ mờ trong hành lang chiếu lên mặt nghiêng, làm nổi bật đường nét sắc lạnh.

“Gọi là… Trần An.”

“Tại sao họ Trần?”

“Cùng họ với tôi.”

Tôi khẽ run lên.

Cùng họ với tôi.

Mấy chữ đó nghe còn ấm lòng hơn cả trăm cái bánh bao.

“Vâng, cháu là Trần An.”

Sáng sớm hôm sau, tôi đeo cặp, như thường lệ ra khỏi nhà đi học.

Mẹ tôi đang bận rộn trong bếp, luộc trứng cho em trai.

“Chiêu Đệ, giặt cái khăn quàng đỏ của em mày rồi hãy đi!”

Bà không ngoái đầu lại, lớn tiếng quát.

Tôi liếc nhìn chiếc khăn quàng đỏ treo trên giá áo, bẩn thỉu, đầy vết dầu mỡ.

Bình thường gặp tình huống này, tôi sẽ lặng lẽ mang đi giặt, dù có muộn học bị mắng cũng không dám hé răng.

Nhưng hôm nay, tôi không động vào.

Tôi đi thẳng ra cửa, cúi xuống thay giày.

“Con ranh chết tiệt, tai mày điếc rồi à?”

Mẹ tôi cầm xẻng nấu ăn xông ra, chỉ thẳng vào mũi tôi mà mắng.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận